kinh doanh Ninh Thuận
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Tôi học tin thế giới

Go down

Tôi học tin thế giới Empty Tôi học tin thế giới

Bài gửi  ninhthuan Wed Jan 11, 2012 7:34 pm

SGTT.VN - Tôi thường chọn ra một cái tên làm thay đổi tương đối cuộc sống, suy nghĩ của tôi trong năm qua. Năm nay, tôi không chỉ chọn một, mà là 18 cái tên, 18 người đã dạy tôi bài học về lòng tin và giúp tôi học tin vào thế giới.

Con gái ngủ lang

Tác giả (giữa) cùng gia đình Russo làm món xúc xích.

Tôi là cô con gái độc nhất của mẹ. Mẹ, dù ít khi cấm cản tôi điều gì, luôn lắc đầu với một yêu cầu của tôi: đi ngủ ở nhà bạn. Theo mẹ, đó là “ngủ lang” và con gái thì không được làm như thế.

Thế rồi, con gái mẹ đi du lịch. Đầu tiên là để tiết kiệm chi phí cho những chuyến đi dài, tôi tham gia vào một diễn đàn dành cho người đi du lịch bụi trên thế giới mang tên Couch Surfing (www.couchsurfing.org) nơi những người bạn tình nguyện chia sẻ, trao đổi chỗ ở miễn phí với những người bạn cũng thích đi du lịch tiết kiệm chi phí như mình. Họ, có khi dành cả một căn phòng đẹp đẽ hay chỉ là một cái đệm thừa, một cái ghế sofa, hay thậm chí là không có gì cả ngoài cái sàn nhà, cho những người không quen từ khắp nơi đến nhà. Lý do ư? “Tôi muốn kết bạn”, Benjamin Arumugam từ Sri Lanka lý giải cho tôi.

Chuyến Couch Surfing (CS) đầu tiên diễn ra năm 2010, khi tôi đi Sri Lanka cùng ba người bạn nữa và Benjamin chính là người bạn đầu tiên host tôi (từ của CS để chỉ người cho ở nhờ) khi chúng tôi đến thành phố Kandy. Mẹ tôi không mấy hài lòng và rất lo lắng trước ngày tôi lên đường. Một chị trong đoàn đi cùng phải đứng ra đảm bảo với mẹ tôi. Thêm nữa, lần đó, tôi đi theo nhóm đông, lại có các anh nam giới nên vấn đề an toàn chưa phải là nỗi lo hàng đầu. Gia đình Benjamin có bố mẹ và em gái cùng chào đón chúng tôi nên khi tôi nhắn tin về nhà cho mẹ, mẹ cũng yên tâm nhiều. Những kỷ niệm ngọt ngào, thân thiện trong chuyến đi đầu tiên đã giúp tôi và mẹ có thiện cảm với CS. Và thế là con gái mẹ có lần “ngủ lang” đầu tiên ở nhà một người lạ ở tận Ấn Độ Dương.

Phòng thịt sống và chiếc nút bấm bí mật

Nhưng chuyến phiêu lưu thực sự của tôi với CS bắt đầu khi tôi đi du học. Để đi du lịch qua các nước với chi phí đắt đỏ như thế, việc ở nhờ CS là lựa chọn hàng đầu của chúng tôi.

Năm 2011 của tôi bắt đầu bằng chuyến đi Tây Ban Nha. Vác balô lên đường cùng cô bạn cùng phòng có thân hình bé nhỏ, đi CS không phải lựa chọn an toàn nhất của tôi; đặc biệt, khi người nhận host tôi lại là một anh chàng người Tây Ban Nha làm lái xe tải ở bãi phế thải thành phố. Lúc đầu rất ngần ngại khi đọc thông tin của Russo, nhưng vì không thể tìm được chỗ ở nào khác, tôi vẫn quyết đến nhà Russo.

Russo đón chúng tôi ở ga gần nhà anh, ngoại ô thành phố Girona (Tây Ban Nha). Hai chị em tôi khẽ rùng mình khi thấy mặt anh với sáu lỗ khuyên và hình xăm lớn trên tay. Russo đưa chúng tôi về nhà trên chiếc xe hơi cũ mèm, phải dùng vài thủ thuật mới nổ được máy. Đã trót nhờ, hai chị em chúng tôi chỉ biết im lặng, thầm cầu trời cho mình bình an. Nhà Russo là một khu nhà kho cũ trên đồi. Trong nhà, một vài người già đang ăn bữa tối (điều làm chúng tôi an tâm một chút) nhưng sau đó, khi đêm muộn, ai về nhà nấy hết, chỉ còn mình chúng tôi ở lại với Russo. Russo mở cửa cho chúng tôi xem một phòng ngủ được cải tạo thành phòng lạnh. Trong phòng, thịt lợn sống mới mổ còn treo nguyên tảng trên trần nhà. Dưới sàn, những vết máu lợn loang lỗ. Mùi lửa từ lò sưởi, mùi thịt tươi cùng hương của vài món gia vị Tây Ban Nha lan toả khắp nhà. Tôi nhắm mắt lại mà nghĩ mình chả khác nào lạc vào một bộ phim kinh dị.

Sáng hôm sau, khi tôi vẫn đang lơ mơ, tôi nghe tiếng cửa ra vào nhà Russo bật mở, rất nhiều người già trẻ lớn bé ùa vào nhà. Dù vẫn lơ mơ, tôi vẫn thấy mọi người thoăn thoắt mặc tạp dề, khiêng thịt từ trong nhà lạnh ra và tháo lắp các loại máy. Hoá ra, nhà Russo đang tổ chức làm món xúc xích truyền thống Tây Ban Nha. Mẹ và các chị gái Russo lôi tuột chúng tôi vào câu chuyện, đeo cho chúng tôi tạp dề và chỉ dẫn cho chúng tôi cùng làm. Những người đàn ông xay thịt còn những người phụ nữ nhồi xúc xích. Bữa sáng cũng được ai đó nhanh chóng sửa soạn và bày ra cho chúng tôi ăn trước khi vào thành phố tham quan.

Cùng gia đình host ở Barcelona.

Tối đó về, chúng tôi bị bất ngờ bởi khu nhà kho giờ ngập tràn xúc xích treo khắp nơi, mọi người quây quần uống trà, chơi bài, nói chuyện ồn ào đúng kiểu Tây Ban Nha. Ngày chúng tôi rời Girona, mẹ Russo và các chị còn rưng rưng khi chia tay chúng tôi, anh chàng Russo với chi chít khuyên lại đưa chúng tôi ra tận ga và ôm thật chặt chúc chúng tôi lên đường may mắn. Bộ phim kinh dị của chúng tôi kết thúc như một bộ phim ROM-COM cảm động.

Một lần khác, tôi có cơ hội ở trong ngôi nhà cổ 300 tuổi ở Soave, thị trấn làm rượu vang nổi tiếng của Ý, gần sát thành phố Verona. Chủ nhà cho chúng tôi surf (ở nhờ, theo ngôn ngữ CS) là Danielle, anh chàng rất ít nói và có khuôn mặt hơi biến dạng. Danielle sống cùng mẹ và hai cô em gái. Hai cô em gái thích nhạc rock, ăn mặc kiểu Gothic, cư xử có phần thô lỗ với chúng tôi. Sau câu chào hỏi, mọi người ai về phòng mình nên căn nhà lại trở về với không gian yên ắng. Danielle dành cho chúng tôi một căn phòng lớn với chiếc giường cũ của bà ngoại anh. Căn phòng có cửa sổ nhìn thẳng ra lâu đài Soave bỏ hoang, căn phòng có rất nhiều tủ và rương cổ và tất cả làm tôi nhớ đến thời trung cổ. Sau khi đưa chúng tôi vào phòng, Danielle chỉ cho chúng tôi một nút bấm nhỏ gần đầu giường. “Nếu bạn bấm cái nút này, tôi sẽ tống cổ bạn ra khỏi nhà dù là giữa đêm!”, Danielle nói đầy nghiêm khắc. “Thế là quá đủ kỳ quặc, phải chuyển đi chỗ khác”, tôi thầm nghĩ.

Thế nhưng, lại một lần nữa, tôi nhận ra cảm quan về một người sai toét. Sáng hôm sau, tôi thấy nhà Danielle rộn rã tiếng trẻ con, người lớn. Hoá ra, mẹ Danielle là giáo viên dạy nhạc cho trẻ em khuyết tật trong thị trấn, còn chính anh ấy cũng là giáo viên dạy toán ở nhà. Biết tin có người CS đến, bạn bè Danielle cũng kéo đến, làm bánh đãi chúng tôi. Sau giờ dạy, cũng là khi tôi trở về sau một ngày tham quan Verona, Danielle ngồi trò chuyện với chúng tôi về khoa học, du lịch và kể chuyện hơn 100 người đã ở nhà anh.

Ngày tôi rời Soave, Danielle dạy sớm chuẩn bị bữa sáng cho tôi mang theo. Anh đưa cho tôi cuốn sổ lưu bút và ghi những điều rất ấm áp trong cuốn sổ của tôi. Đặc biệt nhất là, Danielle cho tôi bấm thử nút bấm bí mật vì “không có ai ở nhà lúc này”. Chúng tôi rón rén bấm nút và thật bất ngờ, tất cả hệ thống báo động trong căn nhà kêu vang ầm ĩ. “Nếu tôi để bạn bấm nút đó thì cả nhà sẽ bị hoảng loạn. Thêm nữa, tôi cũng muốn trêu bạn một chút”, Danielle cười vang. Tôi chia tay ngôi nhà thời trung cổ với những kỷ niệm dễ thương như thế.

Ở nhờ và tập tin thế giới

Tất nhiên, không phải chuyến đi nào của tôi với CS cũng chỉ là những kỷ niệm ngọt ngào. Tôi đã từng bị một chủ nhà học rộng, trông rất quý tộc buông lời không đứng đắn. Tuy nhiên, tôi từ chối dứt khoát và vẫn được an toàn.

Chỉ trong một năm, cô con gái-không-được-ngủ-lang của mẹ tôi đã ở nhờ 15 ngôi nhà ở khắp nơi trên thế giới, dự các ngày tết của nhiều tôn giáo khác nhau và tất nhiên, mỗi tôn giáo đều có một lòng tin khác nhau. CS giúp tôi hiểu lòng tin cũng là thứ mà tôi phải học – học để có lòng tin và cách giữ lòng tin đó. Tôi chợt nhận ra, nếu có tôn giáo nào tôi muốn tin theo thì chắc đó là con người, với tất cả những điều xấu tốt của họ. Đánh giá vẻ bề ngoài, học thức hay công việc của một người không thể đảm bảo cho tôi về một người xấu hay tốt mà tôi phải một lần tin họ. Tôi có thể đúng, có thể sai nhưng đó là cách duy nhất tôi có thể có được câu trả lời về con người, thay vì đứng từ xa mà đánh giá.

Cùng gia đình và bạn bè Danielle ở Soave.

Travelling Kat

ninhthuan
Admin

Tổng số bài gửi : 12
Join date : 02/01/2012
Age : 35

https://kinhdoanhninhthuan.forumvi.net

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang


 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết